Ít lâu sau, tôi tìm về nơi Quỳnh sống ở P.Phú Hiệp (TP
Huế). Phải nói đúng như lời mẹ Quỳnh là cả nhà em đang “ăn nhờ ở đậu”.
Mẹ Quỳnh sinh được sáu người con. Nhà nghèo đến mức cái giường cũng
không có nhưng cả sáu đứa đều ngoan hiền, học giỏi. Những tấm vé số và tờ dò kqxs đã
theo bước chân nhọc nhằn bao năm nuôi chị em Quỳnh học hành, khôn lớn.
Bước chân khó nhọc
Hạnh phúc khi kiếm tiền để học
Cô Nguyễn Trúc Anh, giáo viên Trường THPT Gia Hội - chủ
nhiệm lớp Quỳnh, cho biết hầu hết thầy cô trong trường ai cũng biết
Quỳnh vì thường xuyên gặp em bán vé số dọc đường. Khác với các học sinh
khác tự ti về hoàn cảnh của mình, thấy thầy cô bạn bè thì tránh mặt,
Quỳnh vẫn vui vẻ mời thầy cô mua vé số như bao khách hàng khác. Thầy cô
nào hỏi về hoàn cảnh, em bảo vẫn thấy hạnh phúc khi chính mình đi làm để
kiếm tiền đi học. Thấy thương nên ai gặp cũng mua ủng hộ cho em. Ở lớp
Quỳnh không đi học thêm môn học nào cả nhưng vẫn đạt học sinh tiên tiến.
Còn cô Lê Nguyễn Thanh Phương, giáo viên chủ nhiệm của Thảo, nói nhiều
lần mẹ Thảo lên gặp cô xin khất học phí nước mắt lưng tròng nhìn thấy mà
thương.
|
Cái nghèo đến mức tưởng chừng đã quật ngã chị em Quỳnh
giữa đường đời khó nhọc. Nhưng không, những tấm xổ số như buổi chiều 30
tết đã chở theo khát vọng đến trường của chị em Quỳnh. Chị Dung, mẹ
Quỳnh, kể ngày chị và anh Lực lấy nhau, hai người chỉ có... bốn bàn tay
trắng. Không biết “kế hoạch”, sáu con lần lượt ra đời trong cảnh khốn
khó. Ngày đó, anh Lực còn khỏe, làm nghề bốc vác, chị không nghề ngỗng,
chả có đồng vốn lận lưng đành xuống đường bán vé số. Con càng lớn, cuộc
sống càng túng thiếu hơn. Tiền trọ không đủ. Vậy là cứ vài tháng anh chị
lại dắt díu con đi tá túc hết chỗ này đến chỗ khác. Vì bốc vác quá sức,
anh Lực bị đứt dây chằng, không làm được việc nặng.
Nhưng giữa căn nhà trọ tối tăm ấy, trong đầu mấy đứa
trẻ vẫn ánh lên khát vọng học hành. Anh Lực chị Dung cũng vậy, trong
giấc mơ của họ luôn thôi thúc ước vọng cho con được đến trường. Rồi ngày
đầu tiên các con bước đến lớp, cũng là lúc miếng cơm manh áo rượt đuổi
anh chị. Không còn cách nào khác, cứ đứa nào đến tuổi biết đếm tiền là
anh chị cho xuống đường bán vé số. Biết cái nghèo đang quấn vào lưng cha
mẹ, mấy đứa trẻ ngoan hiền bước vào cuộc mưu sinh.
Quỳnh giờ đẹp như đóa hoa, đã là cô nữ sinh lớp 11A2
Trường THPT Gia Hội (TP Huế). Quỳnh kể em bắt đầu theo mẹ và anh trai đi
bán vé số từ năm lớp 7. Quỳnh tâm sự mới đầu khi đi bán em thấy mặc
cảm, xấu hổ. Lên lớp bị bạn bè trêu chọc, tủi thân nhưng sợ mẹ buồn,
Quỳnh chỉ biết đứng khóc một mình. Nhưng ngày qua ngày, cầm đồng tiền
kiếm được từ giọt mồ hôi đổ xuống và được tiếp tục đến trường, lòng
Quỳnh nhẹ nhõm hơn. Bạn bè cũng hiểu ra mà thương Quỳnh. “Hồi đó, con cứ
nghĩ nhà mình nghèo cứ lo cho miếng ăn của mình đã. Mình có đi ăn cắp,
ăn trộm mô mà sợ chú hè” - Quỳnh nhớ lại.
Nghèo túng nhưng chị Dung luôn động viên các con cố
gắng học, sống tình nghĩa. Chị Dung chia sẻ: “Vì chồng bị bệnh không
kiếm đủ tiền nuôi con nên đành cho con xuống phố bán vé số. Đôi lúc thấy
thương con đứt ruột. Bọn trẻ bằng vai phải lứa với chúng chỉ biết lo
ăn, lo học, còn con mình 4g-5g sáng đã phải lụi cụi thức dậy đi bán. Chị
chỉ biết động viên con nhìn đời cha mẹ vất vả mà cố gắng học hành, với
cầu mong sau này đổi thay. Dù có đói khổ, thiếu miếng ăn nhưng bằng mọi
giá phải cho con học”.
Đường đời chông chênh
Ngoại trừ ba em nhỏ chưa biết đếm tiền, còn lại anh
trai và em gái Quỳnh cũng theo mẹ đi bán vé số để được một buổi đến
trường. Tám miệng ăn chỉ trông chờ vào ba đồng tiền ít ỏi kiếm được từ
bán vé số của bốn mẹ con.
Hình ảnh cô bé Quỳnh tuổi 17, đôi dép cũ kỹ mòn đến gót
chân bước gấp, trên tay em cầm tập vé số khiến không ít người thương
cảm. Nhưng ít ai biết tấm thân mảnh dẻ ấy cầm xấp vé số xuống đường mỗi
ngày là để đổi bút sách. Chị Dung tâm sự: “Năm nay, Tiến - con trai đầu
học lớp 12 - nên chị không cho đi bán vé số nữa mà tập trung ôn thi đại
học. Trong lúc bạn bè chọn ngành này ngành khác để thi thì Tiến chỉ có
một lựa chọn: ngành nào không đóng học phí”.
Chị Dung nói Tiến sẽ thi vào trường công an để khỏi
phải đóng học phí. Tiến nghỉ bán, gánh nặng càng đặt lên vai Quỳnh và em
gái của mình là Nguyễn Thị Như Thảo đang học lớp 8. Quỳnh với Thảo học
khác buổi, cứ thay nhau chị sáng, em chiều cùng mẹ “cày cuốc” lấy tiền
cho anh mua thêm sách học ôn thi. Mỗi buổi sáng mẹ chở Quỳnh bằng xe đạp
7km lên bỏ lại ở đại lý. Nhận vé xong, mẹ con chia nhau rảo quanh phố
phường. Có ngày xe hư không đủ tiền sửa, hai mẹ con phải lủi thủi cuốc
bộ từ sớm.
Như quy ước, cứ đến 10g hai mẹ con lại chở nhau về để
Quỳnh sửa soạn bài vở đi học. Buổi chiều mẹ và em Thảo tiếp tục đi bán,
rồi đợi khi Quỳnh tan trường ba mẹ con tranh thủ bán thêm buổi tối ở các
quán nhậu. Lầm lũi cả ngày nhưng mấy mẹ con cũng chỉ kiếm độ 150.000
đồng. Số tiền ít ỏi chỉ đủ lo cơm mắm, còn tiền học phí của con xoay xở
vô vàn khó khăn. “Có đêm Quỳnh ôm chặt vai mẹ khóc năn nỉ cho được nghỉ
học để phụ mẹ nuôi em. Nghe từng lời con tui như đứt ruột nhưng không
dám khóc trước mặt nó. Rồi mấy mẹ con động viên nhau cố gắng cho qua
ngày đoạn tháng” - chị Dung nói.
Quỳnh khoe: “Tất cả áo, dép con mang trên người là của
chị Trân đó”. Chị Trân là ai? Quỳnh nói là người chị tốt bụng học ở
Trường chuyên Quốc Học mà Quỳnh gặp trên đường đi bán vé số. Tất cả áo
quần chị Trân cho Quỳnh rất ưng ý vì mặc vừa vặn không phải tốn tiền sửa
lại. “Từ ngày còn bé đến giờ, mấy anh em chưa lúc nào biết đến tấm áo
mới, toàn được cho mặc lại” - Quỳnh ngậm ngùi.
Lê Trần Ngọc Trân, người hay cho Quỳnh quần áo, tâm sự:
“Quỳnh tỏ ra là một người sống lạc quan với chính cuộc sống của mình.
Dù thiệt thòi hơn bao bạn khác nhưng chưa bao giờ em thấy Quỳnh tự ti”.
Thậm chí Quỳnh còn xem đó là phúc phận để bước tiếp.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét